4 năm trôi qua, lòng tự hỏi trong mình còn xót lại những gì về Ba - người tôi kính trọng và yêu thương nhất mực?! Có đôi khi ngẫm lại, thật chua xót khi phải nghĩ rằng mình đã mãi mất Ba, làm sao chịu đựng được khi xung quanh luôn thấp thoáng những hình ảnh của Ba trong từng ngóc ngách cuộc sống lúc này.
Khi những lời này được đăng lên Blog, cũng là lúc đồng hồ điểm qua ngày mới, tròn 4 năm sau ngày Ba mất... Và trong đầu tôi lúc này, thời gian như đang quay ngược xoành xoạch về cái thời điểm buổi khuya cuối cùng của tôi và Ba, để rồi sáng hôm sau tôi vĩnh viễn mất Ba.
Ba của con!Thật sự con không muốn nhớ tới Ba nữa, muốn quên hẳn Ba, thậm chí có đôi lúc con giá như mình có thể vĩnh viễn mất đi trí nhớ. Bởi lẽ trong suốt 1.440 ngày qua, trong tâm thức con mỗi ngày đều có khoảng lặng dành cho Ba. Bất cứ lúc nào rãnh rỗi, những ám ảnh về Ba cứ xoay quanh con. Con nhớ về Ba trong mỗi món đồ vật ở trong nhà, trong những hành động của con với xung quanh, trong tình cảm của con đối với gia đình. Và làm sao con chịu đựng nỗi, khi mà tất cả mọi thứ vẫn còn như thời điểm 4 năm trước, trừ một điều quan trọng nhất... Đã không còn người đàn ông, người chủ thật sự của chúng nữa...
Ba biết không, những gì Ba ảnh hưởng đến con thật sự quá nhiều... Nhiều đến mức tưởng chừng như con gục ngã và muốn ra đi cùng Ba ngay cái lúc nhìn thấy Ba nằm bất động trên giường. Mất Ba, với con là mất tất cả mọi thứ.Không chỉ là nỗi đau vô hạn, mà Ba mất với con còn là sự dày vò và nguyền rủa chính mình về những tội lỗi mà con gây ra. 4 năm qua, con luôn giữ trong mình hình ảnh Ba nằm thở nặng nhọc, từng cơn ho kéo dài của buổi đêm ngày 11. Và 4 năm qua, con cũng tự hỏi chính mình rằng, vì sao những viên thuốc đó con lại không cho Ba uống. Nếu con kiên quyết để Ba uống những viên thuốc đó, ắt hẳn bây giờ mọi thứ đã khác. Ba của con vẫn sẽ song hành cùng con cho đến lúc này...Cuối cùng thì đó là số mệnh của một con người, hay là hậu quả của một hành động thiếu kiên quyết của con... Đổ lỗi cho số mệnh là cách con trốn tránh tội lỗi của mình, để không phải thừa nhận cái sự thật tày trời là chính con đã đẩy Ba đến cái chết..."Ba ơi, con xin lỗi" - Đó có lẽ là những gì con sẽ nói đầu tiên nếu được đối mặt với Ba thêm một lần nữa, dù ở bất cứ nơi đâu... Thiên đường, địa ngục hay chỉ là giấc mơ...Ba à... Thời gian đang dần trôi qua, mỗi ngày từng chút thay đổi trong con, trong gia đình mình, trong mọi thứ xung quanh... Duy nhất một hành động luôn được con lặp lại tuần tự trong suốt những năm mất Ba, đó là thu lượm, gói ghém, gìn giữ những mảnh ký ức về Ba, về những gì đã đặt dấu tay của Ba lên chúng.
Nhắc đến tay, Ba có biết không, bất kể ai nhìn thấy tay của con cũng đều bảo, đó là đôi tay của sự sung sướng, mềm mại và không một chút chai sần của lao động khổ cực - đôi tay của một cô công chúa thời hiện đại. Nhưng làm sao họ biết được, đôi tay của cô công chúa này có được là phải đánh đổi một đôi tay đen đúa, thô ráp, đầy chai sần của một người Ba luôn lam lũ nặng nhọc để con gái mình được sống trong hạnh phúc, vô lo vô nghĩ. Chính Ba đã vòng đôi tay to lớn, thô kệch mà xấu xí đó để ôm trọn cô công chúa của mình vào lòng, để cuộc đời này chẳng bao giờ dám động đến nó.Cho đến tận lúc này, cái khoảnh khắc khi con nắm đôi tay Ba lúc nhịp thở Ba không còn - đôi tay lạnh toát vẫn cứ mãi khắc sâu trong con. Tựa hồ như lúc này, con vẫn còn cảm giác cái lạnh của thể xác khi chạm vào đôi tay Ba lúc đó. Ba ạ, đôi tay ấm nóng của cô công chúa của Ba sẽ lưu giữ cái cảm giác đó - cảm giác của thời khắc cuối cùng được chạm vào thân xác của Ba, níu giữ tay Ba bằng một cái xiết chặt với tất cả sức lực của con vào lúc đó, chỉ mong muốn sẽ lôi kéo Ba trở lại với con... nhưng thật vô vọng.Những quyển sách con mua, những câu chữ hay trên status của Facebook luôn là những lời hay ý đẹp, khuyên bảo những người đang trong tâm trạng hay quên đi những buồn đau mà tươi vui sống. Nhưng có vẻ như nó thật sáo rỗng đối với con, Ba ạ. Có lẽ khi người ta đã trải qua cảm giác mất đi một người thân yêu, một người quan trọng với mình rồi thì người ta mới hiểu rằng, ít nhất trong đời mình sẽ sống cùng với một nỗi day dứt. Quên - đó là điều bất khả thi. Có chăng chỉ là cố gắng nén chặt lại, sống giả tạo đi, phớt lờ nó, để rồi khi bắt gặp một điều gì đó quen thuộc, ở một nơi nào đó quen thuộc, những cảm xúc cũ ùa về thì mọi thứ nhớ nhung sẽ lại vờ òa trong nước mắt.Và với con, quên Ba chắc có lẽ là điều bất khả thi nhất trong cuộc đời...
Ba của con!Mỗi lần viết về Ba, là mỗi lần trí nhớ con lại lần mò về quá khứ, đi tìm những ký ức trong con về Ba, có khi là những ký ức rời rạc, lạc lõng, nửa quên nửa nhớ, nhưng cũng có khi là những hình ảnh gắn kết mạch lạc như một tập phim ngắn.
Trong ký ức đó...Con nhớ những nụ hôn của con lên má của Ba với vị mặn của mồ hôi...Con nhớ những lần ngồi sau xe được Ba chở đi hóng gió mỗi chiều...Con nhớ những buổi hai cha con ngồi uống cà phê ngắm biển thả diều...Con nhớ những buổi sáng sớm uống bạc xỉu + ăn quẩy nóng và xem thời sự cùng Ba...Con nhớ những lúc được Ba cầm tay chỉ việc, hướng dẫn con mày mò máy móc...Con nhớ một dáng ngồi cặm cùi ở bàn làm việc tự thiết kế cho riêng mình...Con nhớ những buổi tan trường tầm tã, luôn có bóng dáng một người đàn ông rắn rỏi bước đến mặc áo mưa và chở con về trên chiếc xe môtô...Thật sự rất nhớ...
Nhưng sự thật vẫn là sự thật... Ba đã mất, đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi - về thể xác...
Song, chết là vĩnh viễn sống trong lòng người còn sống - Ba vẫn sống trong tâm trí tôi, trong tình yêu thương và kính trọng mà tôi dành cho Ba.
Giờ đây, cô công chúa của Ba sẽ phải bước khỏi đôi vòng tay to lớn, thô ráp mà ấm áp của Ba để tung cánh lên trời xanh, sẽ bị gió bão cuộc đời đánh đập để đôi tay bớt đi mềm mịn mà khắc in những vết nhọc của cuộc sống, để hiểu và trân trọng hơn những gì Ba đã từng trải qua thời tuổi trẻ.
4 năm đã đủ để khép lại một cuộc sống mơ hồ và tăm tối mà tôi tự nhốt mình trong đó... Đã đến lúc tôi phải bước đi trên hành trình tiếp theo mà không có Ba bên cạnh. Bức bình phong bảo vệ của tôi ngày nào giờ đã không còn, đồng nghĩa tôi sẽ phải sống và chịu trách nhiệm 100% về cuộc đời mình.
Ba yêu! Con sẽ bước đi trong một tâm thế của người yêu cuộc sống, và nụ cười nở trên môi - vì con biết Ba vẫn luôn yêu nụ cười của cô con gái này.Con sẽ cười và đối mặt với tất cả, không trốn tránh nữa. Có thể sẽ có những bài toán khó dành cho con, giải đáp được hay không, có lẽ không quan trọng bằng trải nghiệm, phải không Ba?! Con không chắc mình sẽ thành công, con cũng mơ hồ về tương lai chính mình. Nhưng mỗi ngày con sẽ sống có ích trong từng phút giây, sống có ý nghĩa trong mỗi ngày được sống - thay phần Ba.Con biết rằng, giờ đây Ba sẽ là tia nắng ấm áp soi rọi con đường để con đi tới phía trước. Là vì sao sáng dẫn đường những lúc tăm tối của cuộc đời con. Và vì con hiểu rằng, ở quá khứ hay hiện tại, Ba vẫn luôn bên cạnh con như một thiên thần hộ mệnh, nên chắc rằng dù đơn độc trong hành trình của cuộc đời thì con cũng sẽ cảm thấy đủ niềm tin để tiến bước.Rồi sẽ có một ngày, con tìm thấy hoàng tử cho riêng mình. Bởi lẽ với con, ông Vua trong lòng con chính là Thiên thần Papa yêu dấu rồi. Và khi đã tìm được người đó, chắc chắn con sẽ nắm lấy tay người đó đến trước mộ Ba để nói rằng: Thiên thần Papa của con, xin Ba yên lòng nghỉ ngơi vì cô công chúa của Ba đã không còn lang thang độc bước trên đường đời...Và vì quên là điều bất khả thi, nên con vẫn sẽ nhớ về Ba trong xuyên suốt quãng đời con, nhưng không còn đau buồn hay sầu khổ, mà là sống ý nghĩa với đời với người - theo cái cách sống mà Ba đã từng sống...Thương Ba - Thiên thần hộ mệnh của con...
Nửa đời Ba trôi qua tích tắcCuộc đời người chấm hết tuổi 55Để lại con đơn độc bước hành trìnhCùng nỗi nhớ khôn nguôi âm ỉCả một đời trải gió phong sươngBa cho con mái nhà êm ấmĐôi tay đầy vết sạn chai sầnNgười che chắn con khỏi đời giông bãoCon trẻ nợ Ba một lần báo hiếuĐể tuổi già yên ấm an vuiCon trẻ nợ Ba một chàng rể tốtĐể Ba yên lòng nhắm mắt ra điCon nợ Ba, món nợ ân tìnhLàm sao trả khi người vắng bóngChỉ biết rằng mãi nhớ mãi yêuBóng hình người theo con từng bướcCon sẽ sống, cách sống của BaSẽ làm tròn bổn phận con lớnThay Ba đi trọn cuộc đờiXin hãy mỉm cười an yên Ba nhé